Chăm Vợ Bị L i ệ t 5 Năm, Một Lần Đi Làm Quên Đồ Nên Về Lấy, Mở Cửa Ra Tôi Đứng Không Vững khi thấy….
Nghĩ vợ giờ này đang ngủ nên tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể, đi rón rén để tránh làm vợ thức giấc. Nào ngờ khi mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến tôi chết lặng.
Tôi và vợ quen nhau nhờ một người họ hàng giới thiệu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã phải lòng cô ấy rồi. Vợ tôi rất đẹp, trông hiền lành, phúc hậu nhưng không kém phần kiêu sa. Từ lần gặp đó, tôi điên cuồng theo đuổi cô ấy. Ban đầu vợ tôi không thích tôi, luôn tìm cách từ chối rất nhiều lần nhưng tôi vẫn kiên trì.
Sau gần một năm theo đuổi, cuối cùng sự chân thành của tôi cũng khiến cô ấy cảm động và đồng ý làm bạn gái của tôi. Không lâu sau đó, hai đứa tiến tới hôn nhân. Ai cũng khen tôi thật may mắn khi có một người vợ xinh đẹp như thế, bản thân tôi cũng thấy vậy vì tôi có bề ngoài bình thường, chiều cao khá khiêm tốn chỉ cao 1m62, đứng còn thấp hơn vợ một chút.
Vợ tôi không giỏi việc nhà nên tôi thuê giúp việc theo giờ. Thấy vợ hay ca cẩm công việc áp lực lại bị sếp chèn ép, tôi khuyên cô ấy nghỉ làm ở nhà tôi nuôi, bởi thu nhập của tôi không hề thấp, thừa sức lo được cho gia đình. Nói chung, chỉ cần vợ vui, việc gì tôi cũng đồng ý với cô ấy hết.
Hơn một năm sau cưới, tai họa bỗng ập đến với gia đình tôi. Hôm đó vợ tôi đi họp lớp đại học, trên đường về không may bị tai nạn xe hơi và bị liệt, cả đời này e khó mà đứng dậy được nữa. Sau khi vợ bị liệt, bố mẹ rồi bạn bè liên tục thuyết phục tôi ly hôn vợ.
Bố mẹ nhiều lần thuyết phục tôi ly hôn nhưng tôi nhất quyết không nghe. (Ảnh minh họa)
– Hai đứa chưa có con, chẳng vướng bận gì thì hãy ly hôn đi. Rồi con hãy tái hôn với người khác, sinh con để cái để gia đình trọn vẹn, để bố mẹ có cháu bồng bế. Với lại, giờ vợ con bị liệt như vậy, con sẽ khổ cả đời đấy. Con có dám chắc lo được cho nó cả đời không?
Bố nói vậy nhưng tôi lại nghĩ khác. Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, tôi không thể bỏ vợ lúc cô ấy gặp hoạn nạn, khó khăn được. Tôi yêu vợ, cho dù cô ấy có liệt tôi cũng nguyện ý ở bên cạnh chăm sóc cả đời.
Vì vậy trong 5 năm qua, tôi vẫn luôn ở bên chăm sóc vợ mặc kệ mọi người nói ra nói vào. Ban đầu tôi thuê người chăm sóc vợ, nhưng vợ lại chê người đó không tốt nên tôi đã cho cô ta nghỉ và tự mình chăm sóc vợ.
Sau đó tôi mở rộng chi nhánh kinh doanh, công việc bận rộn hơn trước nên không thể lúc nào cũng có thể làm việc ở nhà để chăm sóc vợ. Những vợ không bao giờ trách móc hay than phiền một lời, thậm chí còn động viên tôi chăm chỉ làm việc, không cần phải lo lắng cho cô ấy quá. Những lúc như thế, tôi thầm cảm ơn vì có một người vợ thảo hiền, biết suy nghĩ cho tôi như vậy. Vợ bị liệt nửa người thì sao chứ, cái tôi yêu chính là con người của cô ấy.
Vợ bị liệt, tôi tận tình chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Một buổi trưa, tôi có hẹn với khách hàng nhưng đi được nửa đường mới nhớ quên mang tài liệu nên đành quay về nhà lấy. Nghĩ vợ giờ này đang ngủ nên tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể, đi rón rén để tránh làm vợ thức giấc.
Nhưng khi tới cửa phòng ngủ, tôi lại thấy vợ đang đứng, nhưng điều đáng nói là cô ấy đang ôm một người đàn ông lạ. Tôi lập tức xông vào, hỏi vợ chuyện gì đang xảy ra. Thấy không thể giấu được nữa, vợ tôi đã nói ra sự thật.
Hóa ra vợ tôi không hề bị liệt. Cô ấy đã lừa dối tôi ngay từ đầu. Ngày đó cô ấy giả vờ bị tai nạn xe để ly hôn với tôi, nhưng không ngờ tôi lại không hề có ý định này.
– Tôi chưa bao giờ yêu anh cả. Trước khi cưới anh, tôi đã có người yêu nhưng bố mẹ tôi không đồng ý anh ấy. Bố mẹ ép tôi phải lấy anh vì gia đình anh giàu có. Lúc đó bố tôi lại đột ngột bị bệnh nặng cần tiền phẫu thuật, không còn cách nào khác nên tôi mới lấy anh.
Sau này nhiều lần tôi muốn ly hôn nhưng bị bố mẹ phản đối nên tôi đành lập kế hoạch giả vờ bị tai nạn để anh bỏ tôi, nào mà ngờ… Bây giờ anh cũng phát hiện rồi, thôi chúng ta ly hôn đi. Từ nay tôi và anh không còn mối quan hệ gì nữa.
Nghe vợ nói mà tôi đứng không vững. Tôi thật sự không hiểu nổi, tôi đối với vợ tốt như vậy, tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như thế. Chẳng nhẽ tình cảm tôi dành cho cô ấy bao năm qua, cô ấy không cảm nhận được chút nào sao?