Giữa đêm có tiếng nước xối xả trong nhà tắm, tôi l.é.n nhìn qua khe cửa thì bật khóc khi thấy hành động của chồng…
Phụ nữ sau sinh vốn nhạy cảm, thấy chồng làm thế, nghe chồng nói thế mà nước mắt em cứ chảy, em bưng mặt khóc.
Em với chồng lấy nhau khi cả hai mới 20, vì tụi em lỡ dại có thai. Ai cũng lắc đầu ngao ngán khi chúng em còn quá trẻ đã kết hôn. Họ cho rằng chồng em tuổi này làm gì biết lo cho vợ con. Nhưng em với chồng yêu nhau từ thời còn đi học, em rất tin tưởng chồng. Dù chúng em còn nhiều thiếu sót nhưng cả hai luôn cố gắng vì mái ấm nhỏ này.
Sức khỏe của em vốn yếu đuối, khi có thai lại càng mệt mỏi. Từ ngày có thai thì em cũng nghỉ việc ở nhà, hạn chế vận động để dưỡng thai. Em cũng đắn đo lắm vì cả hai vợ chồng đi làm thì kinh tế sẽ ổn định hơn. Nhưng vì đứa con trong bụng, chúng em đành chấp nhận vậy.
Từ khi em có thai phải ở nhà, chồng em vừa đi làm vừa chăm lo cho vợ bầu. Trước khi đi làm, chồng em sẽ nấu sẵn đồ ăn cho vợ. Sau khi đi làm về, anh ấy sẽ lau dọn nhà cửa, không để em một mình làm. Không chỉ vậy, chồng em còn nhận thêm việc để kiếm thêm tiền. Bởi thế từ ngày em mang thai, chồng em ốm đi hẳn. Em nhìn chồng mà xót hết ruột gan. Nhưng chồng em chẳng bao giờ than thở, anh ấy còn nói đàn ông làm thế này chẳng xi nhê gì.
Em phải sinh mổ nên việc đi đứng sau sinh hơi khó khăn. Khổ nỗi vợ chồng em chẳng có ai giúp đỡ. Em thì mồ côi, cha mẹ chồng em lại già cả ở xa. Ban đầu, họ hàng bên chồng em bảo để em về quê chồng để chăm sóc nhưng anh ấy nhất định không chịu. Chồng em nói muốn ở bên chăm sóc vợ.
Từ ngày em sinh con thì chồng lại càng vất vả hơn. Nhưng chồng em vẫn lo từng bữa ăn cho em, quan tâm đến em với con từng chút. Em cũng cố đi lại để phụ giúp việc nhà. Nhưng cứ thấy em lồm cồm dậy là chồng lại cản không cho làm việc nhà.
Đến một hôm, em giật mình giữa đêm khuya vì nghe tiếng nước xả trong nhà tắm. Em mơ màng cố gắng ngồi dậy đi xem có chuyện gì. Không ngờ, đứng trước cửa nhà tắm, em thấy chồng đang ngồi xỏm giặt tã cho con và quần lót cho em. Em thấy thế nói chồng đi ngủ đi để em làm được rồi. Nhưng anh ấy cứ một mực:
“Anh làm việc xong khó ngủ nên làm luôn, em cứ nghỉ ngơi đi đừng nghĩ nhiều”.
Phụ nữ sau sinh vốn nhạy cảm, thấy chồng làm thế, nghe chồng nói thế mà nước mắt em cứ chảy, em bưng mặt khóc. Em thương chồng mình quá, anh ấy khổ vì em với con quá. Em nghĩ hay là về quê chồng ở một thời gian để chồng còn có thời gian nghỉ ngơi, không phải vất vả thế này nữa?